Đường quê yêu dấu

Chủ nhật - 09/02/2020 10:03
Sống giữa lòng thành phố đông đúc nên tôi đã quá quen với những con đường nhựa phẳng lì đầy ắp xe cộ qua lại. Thành phố là buổi trưa nắng nóng các phương tiện giao thông xếp nối hàng dài vì kẹt xe, là những tiếng còi inh ỏi xé nát lòng đêm yên tĩnh hay là những ngày mưa sụt sùi làm đường sá ngập sâu vì nước. Tuy vậy, nhiều người vẫn bỏ quê, bỏ con đường làng để lên phố đổi lấy áo cơm, rồi mỗi lúc đêm về lại thèm khát cái bình yên quê nhà một thời gắn bó.
Đường quê yêu dấu
Đường quê gom về mình hết bao yên bình, lặng lẽ. Nơi ấy mỗi sớm thường rôm rả những buổi chuyện trò đầu ngõ, ấm trà xanh gợi mở, ôn lại buồn vui trước buổi ra đồng, chính là chốn mà khi gặp gỡ bà con thường trao nhau đôi câu ân cần thăm hỏi chuyện nhà cửa, ruộng vườn, bếp núc… Đường quê mang những vui buồn lan đi khắp ngõ, làng xóm đỡ đần nhau chia ngọt sẻ bùi, sống với nhau mặn mà tình nghĩa. Những thứ cây nhà lá vườn được sớt chia, vun đắp bằng cả tấm lòng, con đường quê nhỏ như sợi dây vô hình kết chặt tình làng nghĩa xóm.

Đường quê chạy dài quanh co xóm nhỏ. Con đường yêu dấu cỏ cây lá xanh rì gần gũi thiên nhiên. Bước chân về nơi đó sẽ bắt gặp hàng dâm bụt với những nụ hoa mới nở, bắt gặp hàng cau thẳng tắp chạy dài, rồi hàng me già dang tay mát rượi, lũy tre xào xạc và cả giàn hoa giấy đứng khiêm nhường bên cổng nhà ai… Con đường cũ gợi bao sắc màu thương nhớ, chốn ấy cất giữ tuổi thơ nào rủ nhau chơi hái lá làm tiền, hoa được kết làm vòng trong trò chơi đám cưới trẻ thơ vang vọng tiếng cười khúc khích và nhớ ngày mưa nào bọn trẻ còn í ới gọi nhau chạy dọc đường làng tắm mát trong mưa. Bên chiếc hàng rào xanh chảy dọc con đường, chỉ cần với tay là lũ trẻ đã có thể gửi chia nhau từng trái ổi, củ khoai. Giữa lúc mà người lớn còn vất vả trên đồng thì đường quê là chỗ kết nối tình bạn tuổi thơ dại khờ trong sáng. Mỗi cuộc trở về đều ngập tràn ký ức trong veo.

Trong tâm khảm của mỗi người, ai cũng có một khoảng trời riêng để nhớ, đường làng là hình ảnh nổi bật rạng ngời điểm xuyết cho bức tranh quê. Nhớ quê, hình bóng mẹ cha tần tảo ngày ngày như hiện lên rõ nét. Đôi quang gánh một thuở gập ghềnh đếm bước đường quê, mỗi khi chiếc nón lá nhấp nhô bên hàng rào trước ngõ là đôi chân trẻ thơ đã tíu tít ra mừng. Chùm trái chín giấu trong túi áo là chút quà bù đắp cho cả ngày mong mỏi ngóng trông. Tuổi học trò qua năm tháng cũng ngược xuôi khắp nẻo đường quê thương mến, mỗi mùa phượng đi qua đều để lại nhiều cảm xúc đong đầy…

Rồi đám trẻ ngày một lớn lên, không chỉ có hình hài mà tâm hồn cũng trưởng thành và xao động trước bao cuộc đổi thay. Trong những ngày rong ruổi với phố phường tấp nập, lúc mỏi mệt, hình ảnh quê nhà lặng lẽ bình yên như ngàn con sóng nhô cao vỗ vào ký ức. Đường quê yêu dấu vẫn dịu dàng và luôn dang rộng vòng tay đón bước những người con lê thứ, nơi đó có dáng mẹ tảo tần ngày một gầy thêm…

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây