Kể lại trải nghiệm hiểu lầm một người

Thứ ba - 02/04/2024 21:53
Mỗi người trong chúng ta đều có một người bạn thân, một mối quan hệ đẹp đẽ từ thời học sinh.

Kể lại trải nghiệm hiểu lầm một người - Bài làm 1

Mỗi người trong chúng ta đều có một người bạn thân, một mối quan hệ đẹp đẽ từ thời học sinh. Và em muốn chia sẻ trải nghiệm đáng nhớ nhất của mình với người bạn đó.

Em và Vân là đôi bạn thân thiết từ thời mẫu giáo. Dù có những lúc cãi vã nhỏ nhưng chúng em luôn làm lành và trở nên gắn bó hơn. Vào ngày sinh nhật của em, mẹ đã tặng em một chiếc vòng tay đẹp. Em đeo nó để khoe với bạn bè và Vân. Khi mọi người khen ngợi, Vân không nói gì và chỉ nhìn chiếc vòng im lặng. Khi em rủ Vân đi chơi, cậu ấy từ chối và dường như quan tâm đến chiếc vòng của em. Khi em nhận ra chiếc vòng mất, em nghi ngờ Vân và gặp phải nhiều hiểu lầm.

Sự hiểu lầm đó khiến cho cả lớp hướng về em và chỉ trích Vân. Nhưng sau cùng, em nhận ra rằng chiếc vòng đã bị lạc trong cặp sách của em. Em xin lỗi Vân và nhận ra bài học quý giá từ sự hiểu lầm đó.

Đó là một trải nghiệm đáng nhớ, em hứa sẽ học từ sai lầm và xin lỗi Vân vì đã đổ lỗi cho cậu ấy.
 

Kể lại trải nghiệm hiểu lầm một người - Bài làm 2

Ai trong chúng ta cũng sẽ luôn có một người bạn thân, một tình bạn đẹp đẽ của thời học sinh. Cùng với đó là những kỉ niệm sâu sắc về họ. Nhưng em vẫn muốn kể lại trải nghiệm đáng nhớ nhất về bản thân mình với người bạn đó.

Em và Vân là đôi bạn tốt của nhau. Chúng em đã chơi với nhau từ cái năm mà còn học mẫu giáo. Bởi vậy chúng em luôn chơi rất thân cà cũng có nhưng lần cãi vã nhỏ. Rồi tụi em cũng lại làm lành và thân thiết như ban đầu. Vào ngày sinh nhật em, mẹ có tặng cho em một chiếc vòng tay rất bắt mắt.Em có đeo chiếc vòng đó đến lớp để khoe với mấy đứa bạn và cả với Vân nữa. Mấy đứa khác khi nhìn thấy chiếc vòng thì khen tới tấp, riêng Vân lại đứng quan sát mà không nói gì cả. Giờ ra chơi, em cùng mấy đứa khác có đi ra ngoài đuổi bắt còn Vân thì ở trong lớp. Em có rủ Vân chơi cùng nhưng cậu ấy lại lắc đầu từ chối, đôi mắt của cậu ấy cứ nhìn vào chiếc vòng đeo tay của em. Em mới để chiếc vòng trên bàn để tránh mất rồi đi chơi. Khi trống vào lớp, em chạy vào chỗ thì không thấy chiếc vòng của mình ở đâu. Em mới hỏi Vân" Cậu có thấy chiếc vòng của tớ hay không! ", Vân nói cậu ấy không biết. Dù cho em có hỏi các bạn khác trong lớp nhưng cũng không ai biết chiếc vòng đó. Lúc này em mới nhớ đến lúc mới vào lớ, Vân cứ nhìn chằm chằm vào chiếc vòng mà không để ý tới ai. Không lẽ là do cậu ta lấy? em mới nghĩ. Em chạy ra chỗ ngôi của Vân, lục ngăn bàn và cặp sách của cậu ấy. Vân chạy tới rồi la lên " Cậu làm cái gì vậy?".Em đùng đùng tức giận và phát hiện ra trong ngăn bàn của Vân chính là chiếc vòng của em, lúc nay em mới nói những lời lẽ có hơi quá đáng với Vân và cho rằng Vân là một kẻ ăn trôm. Các bạn lúc đó mới hướng về phía em và mắng chửi cậu ấy. Vân vội vàng giải thích " Đó là chiếc vòng của tớ, tớ tự góp tiền ăn sáng để mua". Vì chiếc vòng rất giống của em cộng với việc Vân cứ nhìn vào nó đầu tiết nên nghiễm nhiên em mới nghi ngờ Vân. Cậu ấy khi bị em và các bạn khác chỉ trích thì đã bật khóc và gào lên " Tớ không có lấy ".

Cô giáo chủ nhiệm vào lớp rồi gọi em với Vân lên giảo quyết. Em mới kể toàm bộ sự việc xảy ra còm các bạn cũng hướng về phía em để bênh vực cho e. Bỗng nhiên, bạn cùng bàn em đã phát hiện ra chiếc vòng của em ở trong ngăn nhỏ của cặp sách. Em mới tá hoả chạy đến chiếc vòng vẫn không sao. Vân uất ức mac bật khóc, em mới trả lại chiếc vòng cho Vân và xin lỗi cậu ấy. Cô giáo cũng nhắc nhở em rằng lần sau nếu muốm kết tội thì phải kiểm tra thật kĩ, nếu không thì sẽ oan cho bạn. Sau lầm ấy, Vân đã giận em rất lâu, đúng thật là khi không có Vân em rất buồm và chán nan, vừa nghĩ vừa thấy ân hận.

Đó là trải nghiệm đáng nhớ nhất của em, em đã rút ra được bài học cho mình. Xin lỗi Vân vì tớ đã vu oan cho cậu, tớ hứa từ lầm sau tớ sẽ rút kinh nghiệm với bản thân mình.
 

Kể lại trải nghiệm hiểu lầm một người - Bài làm 3

Ai trong chúng ta cũng ít nhất một lần bị hiểu lầm trong đời. Nhưng quan trọng là chúng ta ứng xử thế nào, chấp nhận bị oan hay đấu tranh đến cùng để bảo vệ chính nghĩa? Cuộc sống này đôi khi có những lúc “tình ngay lý gian”. Bạn hành động đúng, nhưng tất cả những biểu hiện bên ngoài lại trở thành bằng chứng chống lại bạn.

Năm lớp 9, tôi là thủ quỹ. Mọi hoạt động thu chi, tôi đều đứng ra đảm nhiệm. Mọi người chỉ đóng quỹ lớp một lượt duy nhất nên tôi đã giữ rất nhiều tiền, con số lên đến hàng triệu. Có những lúc phải chi liên tục, vì bất cẩn, tôi đã không ghi lại đầy đủ. Một số bạn đóng tiền ngay lúc tôi đang ôn bài, nhiều lúc tôi quên ghi tên lại. Rồi cũng có chuyện xảy đến…

Quỹ lớp chỉ còn vài trăm ngàn và cần mọi người đóng thêm. Ai cũng bất ngờ và cho rằng có điều gì đó không ổn nên bắt tôi kê khai thu chi. Đến lúc này tôi mới bắt đầu hoảng loạn vì sự bất cẩn của mình. Tôi trung thực, nhưng ghi sổ sách không cẩn thận nên tiền quỹ đi ra đường nào tôi cũng không biết. Vài bạn thắc mắc tại sao đã đóng tiền mà không có tên, trong khi có bạn chưa hề đóng mà tôi cũng không biết. Nhiều thành viên trong lớp đã ghét tôi trước đó bèn “mượn gió bẻ măng”, thông báo với cô chủ nhiệm. Nhiều bạn bênh vực tôi, họ tin rằng tôi không gian dối. Nhưng nhiều bạn cố tình không tin điều đó. Thời điểm ấy, mỗi ngày đến lớp là một cực hình. Tôi ghét cái cách mà người khác nhìn trộm mình, rồi tỏ ra thông cảm, chia sẻ, thật sự trong lòng họ nghĩ gì, tôi không kiểm soát được… Cô chủ nhiệm cũng không còn tín nhiệm tôi như trước. Là người đứng đầu lớp về thành tích học tập, bỗng chốc tôi không còn được nể trọng nữa. Chuyện này ảnh hưởng đến tâm lý tôi một thời gian khá dài. Dù gì thì tôi cũng có lỗi là để lộ sơ hở để rồi bị oan ức không đáng.Lần đó tôi không phải đền bù hay viết bản kiểm điểm gì cả, nhưng những gì tôi phải chịu từ những lời nói ra vào của bạn bè cũng là một bài học đáng giá cho mình.

Lớn hơn một chút. Tôi biết yêu. Chuyện tình cảm tuổi học trò thường đẹp, nhưng không bền. Lần nọ, tôi vô tình thấy trong điện thoại của cậu ấy vô số tin nhắn của người khác, toàn là những tin nhắn mùi mẫn và tràn đầy tình cảm, ngay cả tôi còn chưa bao giờ nhắn cho cậu ấy như thế. Quá tức giận và không muốn tiếp tục bị lừa dối, tôi chia tay mà không cần bất kì lời giải thích nào. Tôi cảm thấy bị tổn thương, không phải vì bị người yêu phản bội, mà vì bị “qua mặt” một thời gian khá dài.

Sau này, có gặp lại cậu ấy đôi lần, chúng tôi vẫn vui vẻ trò chuyện và nhắc lại kỉ niệm cũ. Cậu ấy nói rằng tôi đã hiểu lầm rất lớn, vì tôi chỉ đọc những tin nhắn đến mà không hề xem những tin nhắn cậu ấy đã gửi. Cậu ấy bảo, cậu ấy nói chuyện hoàn toàn nghiêm túc với cô bạn này, và những gì cô ấy nhắn chỉ là trêu chọc. Cô ấy biết tôi là người yêu của cậu, và thường nghe cậu kể về tôi. Tôi thở dài, ân hận vì sự trẻ con ích kỉ, nhưng yêu thương đã qua rồi…

Tôi không hiểu vì một lí do gì đó, mà cô bạn thân bỗng dưng lạnh nhạt với mình, thậm chí còn nói xấu tôi với người khác, khiến cả nhóm bạn thân tẩy chay tôi. Sự thiện chí của tôi cũng không thể nào khiến cô ấy cư xử dễ chịu hơn. Tôi cố gắng nhớ lại xem mình đã làm gì sai, nhưng vô ích…

Một thời gian sau đó, cũng thật khó hiểu, cô ấy bắt đầu thân thiện với tôi như xưa, và không hề nhắc gì đến chuyện trước đây. Tôi cũng vui vẻ đón nhận vì nghĩ rằng chắc đã có hiểu lầm gì đó, mọi chuyện đã qua thì không nên nhắc lại. Nhưng tôi vẫn luôn giữ thái độ cẩn trọng với chính người bạn thân của mình khi cô ấy lúc nào cũng mang lại cho tôi cảm giác giả tạo và không an toàn. Những hiểu lầm vô hình đã đẩy chúng tôi ra xa, thật xa… Tôi tiếc cho một tình bạn đẹp, tiếc cho sự chân thành của bản thân mình. Nhưng phải làm sao để cả hai tin nhau như xưa. Giải thích ư? Tôi biết giải thích gì khi chính tôi không hiểu thái độ kì lạ của cô ấy?

Dù là hiểu lầm người khác hay bị người khác hiểu lầm thì ta cũng mang cảm giác dằn vặt như nhau. Khi bị hiểu lầm, ta cảm thấy tổn thương rất nhiều, bản thân ngay thẳng nhưng bị mọi người cho là xấu xí. Còn hiểu lầm người khác, ta cảm thấy bản thân có lỗi khi hấp tấp vội vàng, ăn năn khi khiến bạn mình trằn trọc… Sau những hiểu lầm không đáng có, liệu rằng các mối quan hệ có còn như xưa, hay thay vào đó là sự nghi ngờ, lo sợ?

Nếu bạn đã từng bị “oan”, đừng thanh minh hay bày tỏ thái độ gì cả. Sẽ không ai tin bạn vào lúc đó. Bạn cũng tránh không nên đổ lỗi, hay tỏ ra chê trách bất kì điều gì. Nếu bạn trong sạch, thời gian sẽ trả lời tất cả. Nhiều trường hợp bị hiểu lầm mà mãi đến một thời gian rất dài, có khi cả một đời người mới được “giải oan”.

Một lý do khác khiến sự hiểu lầm ngày càng đi vào ngõ cụt: đó là do cái tôi và sự hèn nhát của mỗi chúng ta. “Cái tôi” là vì ít ai chịu nhận lỗi về phần mình, cứ khăng khăng bảo rằng mình bị oan ức, mình trong sạch, trong khi dù ít dù nhiều cũng cần nói một lời nào đó để “xoa dịu” dư luận. Còn hèn nhát là vì chúng ta không chịu đối diện với sự thật, không chịu bảo vệ lẽ phải, không chịu cùng ngồi lại với nhau và phân tích ngọn ngành vấn đề, chỉ áp đặt suy nghĩ chủ quan của bản thân vì sĩ diện. Câu chuyện của tôi năm lớp 9, nếu như bạn bè chịu hiểu tôi, bênh vực cho tôi, giải thích với cô chủ nhiệm, đồng thời tôi đứng ra xin lỗi mọi người vì sự bất cẩn của mình, thì không đến nỗi tôi bị hắt hủi và vẫn còn ray rứt chuyện đó đến tận bây giờ.

Khi hiểu lầm người khác, có thể bạn sẽ nuối tiếc mãi, ân hận mãi vì sự thiếu sót của bản thân mình. Hãy xem như đó là một bài học, một kinh nghiệm sống, để nhìn nhận vấn đề nhiều chiều hơn, sâu sắc hơn. Nếu nhờ hiểu lầm người khác mà biết thay đổi bản thân theo hướng tích cực thì đó cũng là một điều rất đáng…

Cuộc sống đôi khi cần những hiểu lầm, vì biết đâu được, nhờ thử thách đó mà học được nhiều điều khác, chẳng hạn như sự chân thành, tình người và cách thứ tha…
 

Kể lại trải nghiệm hiểu lầm một người - Bài làm 4

Ngày hôm qua, trong lúc cùng bạn thân của mình là Linh dọn đồ đạc để chuẩn bị đi chơi dài ngày, thì em lại nhìn thấy một chú gấu bông có vết may xấu xí trên chân. Chú gấu bông ấy tuy cũ nhưng rất sạch sẽ, được đặt ở một vị trí cao ráo, đủ để biết nó rất được chủ nhân quan tâm. Nhìn nó, kí ức về lần trót dại của em ngày bé lại hiện về.

Hồi đó, em mới là một cô bé học lớp 2, hiếu động và nghịch ngợm. Còn Linh là cô bạn dễ thương vừa mới chuyển đến. Khi đó, Linh rất ít nói và ngại ngùng, lúc nào cũng ôm một chú gấu bông rất xinh ngồi trên hiên nhìn em và các bạn chơi đùa. Lần đầu nhìn thấy cậu ấy, em đã rất muốn được kết bạn. Nên nhiều lần rủ Linh cùng đi chơi. Tuy nhiên chẳng lần nào cậu ấy chịu đồng ý cả. Thế là, một hôm, sau khi Linh lại từ chối không đi chơi cùng em, thì em đã cố cướp lấy con gấu bông từ tay cậu ấy. Cả hai bên ra sức giằng co, kết quả, một bên chiếc chân của chú gấu bị bung chỉ, phần bông bên trong lồi hết cả ra ngoài. Thấy thế, Linh vô cùng hoảng sợ, òa khóc nức nở. Chính em giây phút đó cũng vô cùng hoảng hốt, nhìn Linh khóc như vậy, em chẳng biết làm sao. Suy nghĩ một hồi, em liền nói:

- Đừng khóc, để mình chữa cho gấu bông.

- Cậu có làm được không đấy? - Linh hỏi lại em với khuôn mặt nhem nhuốc như chú mèo.

- Tất nhiên là được. Nhưng cậu phải hứa là sẽ đi chơi với mình thì mình mới chữa cho gấu cơ.

- Em tranh thủ ra điều kiện với Linh.

Và tất nhiên là Linh đồng ý ngay. Tối hôm đó, lần đầu tiên trong đời, em cầm lấy chiếc kim khâu và cố may lại vết rách trên chân chú gấu. Mấy lần kim đâm vào tay đau nhói, nhưng em vẫn kiên trì may cho bằng được. Dù mẹ có đề nghị là may giúp, nhưng nghĩ đến lời hứa với Linh, em lại nghiêm túc từ chối. Thế là, sau cả một buổi tối vất vả, chiếc chân đã được gắn lại vào thân chú gấu, nhưng vết may thì thật xấu xí.

Ngày hôm sau, lấy hết can đảm, em mang chú gấu đến trả lại Linh. Khi đó, em im lặng nhìn chăm chú vào cậu ấy, chờ đợi một sự phán xét. Thế nhưng không, Linh đã vui mừng ôm lấy chú gấu bông và cảm ơn em rối rít, cùng nụ cười tươi như hoa hướng dương. Nụ cười ấy chứng tỏ rằng Linh đã tha thứ và đồng ý lời mời làm bạn của em. Chú gấu bông đó cũng vì vậy mà trở thành kỉ vật tình bạn cho chúng em. Tuy bắt đầu bằng một lỗi lầm từ hành động ngốc nghếch của em, nhưng tình bạn giữa em và Linh đến nay vẫn vô cùng tốt đẹp và vui vẻ.

Từ sau lần phạm lỗi ấy, em cũng trở nên bớt nghịch ngợm và thô lỗ hơn. Bài học ấy giúp em trở thành một cô bé điềm tĩnh, chín chắn như bây giờ. Cứ mỗi lần định nổi nóng hay hành động nóng nảy, em lại nhớ về hình ảnh chiếc chân gấu lòi bông và giọt nước mắt của Linh ngày hôm đó để kiềm chế lại mình.

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây