Tự sự là phương thức chủ yếu để thông báo sự việc, tìm hiểu sự vật, đáp ứng yêu cầu nhận thức của người đọc, người nghe. Trước đây, người ta thường gọi tự sự một cách nôm na là văn kể chuyện. Hiểu theo nghĩa này thì có thể coi tự sự là phương thức kể chuyện, kể lại một chuổi sự việc nối tiếp nhau theo một trình tự hợp lí, có mở đầu, có diễn biến và có kết thúc. Những trình tự thường gặp trong văn kể chuyện là trình tự thời gian, trình tự không gian, trình tự cuộc đời các nhân vật, trình tự sự việc,... Kể chuyện tức là kể việc đời, kể việc người theo một điểm nhìn nào đó, nhằm một mục dích, một dụng ý nào đó của người kể. Thông thường, người kể hay gửi gắm trong câu chuyện của mình một văn để mà cuộc sống đặt ra. Vấn đề đó có thể rất rộng lớn, liên quan tới đất nước, xã hội, thời đại. Nhưng vấn đề đó cũng có thể rất nhỏ hẹp, chỉ liên quan tới một cuộc đời, một khía cạnh tâm hồn, tình cảm của con người. Qua câu chuyện, người kể bày tỏ hoặc trực tiếp, hoặc gián tiếp thái độ khen chê của mình đối với nhân vật, đối với sự việc. Do đó, văn kể chuyện thường mang đậm dấu ấn chủ quan của tác giả.